NAM THIÊN BẤT TỬ TẢN VIÊN SƠN QUỐC CHÚA GIÁNG
(Phẩm thứ nhất)
Nhất
tâm bái thỉnh
Cung
duy: Tản Viên chính khí – Tản Lĩnh cao
xung
Duy nhất thần thông - Diệu
pháp vô cùng
Bách bào thế trưởng – Cửu nhận
Thiên cung
Bồng lai tiếp dẫn –
Tán trợ nan cùng.
Nam mô An Nam Thánh Tổ Tản Viên
Chí Đức Đại Thiên Tôn Ngọc Bệ Hạ! (đọc 3 lần, mỗi lần một lễ, thỉnh một tiếng
chuông)
Việt
Nam - một vùng đất linh,
Viên
vào Thiên khí Tản thành linh thiêng.
Thế
gian gọi núi Tản Viên
Ba
tòa lừng lững mây vờn đỉnh cao.
Có
khi mây – núi ôm nhau,
Núi
không còn nữa lẩn vào trong mây.
Nếu
mây tản đi muôn nơi,
Ba
ngọn núi biếc lưng trời hiện ngay.
Biếc
xanh nước biển không sai,
Dân
gian đã kể: nước, ngài Thủy Tinh
Vì
thua nổi giận lôi đình,
Dâng lên để đánh Sơn Tinh thuở nào!
Đây
là chuyện kể về sau
Vì
không hiểu nổi tại sao nơi này.
Thiên
– Địa hòa quyện trong mây,
Tạo
ra nguồn nước từ đây tưới nhuần.
Non
tiên cảnh Phật tuyệt trần
Chính
quê hương của Tiên Rồng là đây.
Đứng
đầu cõi Nhân sinh này,
Gieo
trồng Chính Đức muôn loài chúng sinh.
Cùng
nhau chung sống hòa bình,
Không
vì danh lợi, giành phần hơn thua.
Thời
gian thấm thoắt thoi đưa
Tiên
– Rồng dần đã thấm ưa phàm trần
Nhiễm
nặng tính: tham, si, sân
Nơi
cõi phàm trần, quên mất chính duyên.
Xa
rời Chính Đức khởi nền,
Gặp
thời mạt pháp nguy nan giăng đầy.
Chúng
Tà nhiễu loạn hàng ngày
Giả
Phật, giả Thánh, giả ngay cả người.
Tiên
– Rồng mê, thật nực cười,
Tin
vào Ma, Quỉ đức thời không tu.
Không
đức, tăm tối u mê,
Mới
chăm lấy lễ: Quỉ, Ma làm đầu.
Nên
Phật, Tiên, Thánh ở đâu,
Tiên – Rồng không tỏ: đớn đau ê chề.
Tĩnh
tâm, tỉnh thức quay về,
Theo
nền Chính Đức: rèn, tu hàng ngày.
Nếu
không tỉnh thức ra ngay,
Tà
Ma lợi dụng ra tay phép quyền.
Làm
cho điên đảo, đảo điên,
Vô
minh, lo sợ lại tìm quỉ ma.
Giả:
Phật, Tiên, Thánh - ba tòa,
Nhất
thời giảm khổ, giảm phiền chúng sinh.
Vì
mê lấy đó làm tin,
Càng
cúng Ma Quỉ, càng chìm trong mê.
Mê
sâu lầm tưởng ngục sâu.
Là
nơi giam giữ kẻ nào trái ngang.
Không
chịu tin ma quỉ thần,
Cho
nên mới chịu lầm than khổ đời.
Mê
lầm sâu quá mất rồi,
Mình
làm mình chịu kêu Trời được sao?
Chớ
có đổ tại trời cao đổ tại trời cao:
Không
thương lại phạt gây bao thảm sầu.
Khí
Thiêng từ ba đỉnh cao
Chuyển
âm vang đến nơi nào biết nghe.
Rằng:
Trời không phạt, không đe,
Không
thương, không giận, không che, đỡ đần.
Chỉ
có tà ma quỉ thần,
Dùng
quyền năng đánh lạc đường chúng sinh.
Vì
mê, chúng sinh mới nhầm,
Phật,
Thánh ban phép giải vòng trầm luân.
Cứ
tạo nghiệp, chẳng ngại ngần,
Kêu
phật giải giúp, lập đàn là xong.
Muốn
có tài lộc: cúng dâng.
Kêu
hàng Thánh độ: thành công, lo gì.
Nhưng
Hàng Thánh chẳng bao giờ
Ban
không bất cứ cái gì cho ai?
Của
cho là nợ không sai
Nếu
cứ xin hoài, nợ chất chồng cao.
Đã
mê còn biết được đâu,
Vui
mừng đón nhận, làm sao chối từ.
Đâu
ngờ, Rồng Tiên đâu ngờ,
Bị
Ma Quỉ dắt đến bờ bến Mê.
Nghe
Âm này hãy quay về
Kẻo
không kịp vận khai hoa kỳ này
Khai
bừng Thánh Đức từ nay,
Lạc
Hồng dòng dõi vận này chính duyên.
Mở
màn tu đức Quang Minh,
Thắp
đăng Chính Đạo dẫn đường chúng sinh.
Chúng
sinh đang còn vô minh,
Vô
minh nên bị Quỉ Thần khiến sai.
Ma
Quỉ núp trong thân người,
Phần
hồn đoạt lấy, biến Người thành Ma!
Người
Ma biến chính thành tà,
Khinh
thật, trọng giả đúng là hại nhau.
Giống
Tiên Rồng hãy tỉnh mau,
Theo
đăng Chính Đạo quay đầu cho nhanh.
Khai
minh để hết vô minh,
Thần
thông cải tử hoàn sinh kịp thời.
Vận
Long Hoa đã đến rồi,
Nếu
không khai mở, muộn thời tính sao?!
Muộn
rồi không bắt kịp đâu,
Không
kịp mãi mãi chìm vào vô minh.
Vận
hội Thánh Đức không gần,
Muôn
năm mới gặp một lần mở ra.
Anh
linh dậy khắp gần xa,
Bách
thần cùng phục thiên ma lai hàng.
Sổ
vàng biên chép rõ ràng,
Quyền
Sinh, phận tử hai hàng bút phê,
Cõi
đời mạt kiếp đen sì,
Gắng
lên tu đức ắt thì vượt qua.
Không
có chuyện Trời thương hay phạt
Đức
quang minh mới hết tội khiên.
Bút
son quyển ngọc chép biên,
Người
tu Chính đức ở miền trần ai.
Luật
Nhân – quả không ngoài các cõi,
Phật,
Thánh, Nhân đều phải tuân theo.
Gieo
Nhân trước – gặt quả sau,
Luật
tự nhiên thế chẳng sao đổi rời.
Vô
minh mới lễ cầu xin phúc,
Đức
không trồng, có phúc được chăng?
Vô
minh nên mới cầu xin,
Vì
mê mới tưởng được ban phúc lành.
Cầu
xin Thánh, Thánh ban cho lộc.
Cầu
Phật, Tiên chỉ được chữ An.
Nhận
chữ chẳng phải lo toan,
Chỉ
cần học chữ tự làm được thôi.
Nhận
lộc mang nợ ở đời
Khi
nhận biết vậy, lúc đòi nào hay.
Đã
có nợ, đến ngày phải trả,
Trả
thế nào và trả bao giờ?
Người
nợ không thể nào ngờ,
Phải
trả những thứ mình ưa mới phiền.
Đến
lúc đó than thân trách phận,
Lại
còn thêm oán giận trời cao.
Biết
đâu nghiệp đã buộc vào,
Mỗi
ngày thêm chặt làm sao gỡ rời!
Không
ai giúp được người khi đó,
Tự
mình lo tháo gỡ mà thôi.
Không
thể cầu Phật xin Trời,
Để
trả nợ: nghiệp tạo rồi được đâu.
Vậy
đừng quá ỷ vào cầu cúng,
Cúng
càng nhiều càng trúng mưu tà.
Từ
bao giờ đến bây giờ,
Mãi
sau này nữa không hề đổi thay.
Gieo
nhân, gặt quả hỡi ai,
Dù
tốt hay xấu không ngoài chính ta.
Đừng
gặp khổ liền cho tại số,
Tại sao không tự hỏi chính mình?
Phải
chăng bởi tại vô minh,
Đã
gieo nhân ác quả lành được sao?
Anh
Minh từ trên cao chỉ bảo
Để
chúng sinh không tiếp lầm đường.
Linh
quang ứng giáng một chương,
Bảo
ban kẻ thế tỏ tường căn nguyên.
Khuyên
tất cả hãy nên nhìn lại,
Có
đúng không: tất cả tại ta?
Lòng
người ô uế xấu xa,
Gây
oan, mắc tội tựa đà như non.
Nào
những kẻ vàng chôn bạc tích,
Lòng
tham lam không bến không bờ.
Thấy
người nghèo khó làm ngơ,
Không
thương, chẳng xót chỉ lo giữ đầy.
Nào
có biết một ngày sẽ đến,
Trò
đời kia thay đổi bất ngờ.
Làm
sao có thể giữ cờ
Bão
giông đã nổi bàn cờ cũng tan.
Đến
lúc đó mong yên cũng khó,
Còn
nói gì tiền của, vị, danh .
Bảo
nhau trên dưới, xa gần,
Buông
tham, không chấp, hận sân dã từ.
Làm
được thế ắt thì còn phúc,
Nghe
lời này tích đức tu nhân,
Thương
người như thể thương thân,
Của
kho thóc đụn mang phân phát tiền.
Cho
vơi bớt sông phiền bể khổ,
Tấm
lòng nhân muôn thuở khắc ghi.
Nào
là mấy kẻ ngu si,
Chẳng
phân ngọc đá chẳng chia thau vàng.
Ngẩn
ngơ giữa đêm trường khuya khoắt,
Bởi
đang còn phảng phất say mê,
Đường
ngang ngõ tắt đi về,
Lạc
sang địa ngục đen sì âm cung.
Vô
minh mới chen chân đông đúc,
Lũ
ma trơi chui rúc bụi tre.
Đường
sáng chẳng biết tìm về,
Đến
cõi Tiên Phật – Liên Trì an minh.
Này
cả lũ yêu tinh quỉ quái,
Bày
lắm trò gian dối hại người.
Nói
năng miệng lưỡi dông dài,
Chẳng
coi phép Thánh luật Trời ra chi.
Nay
phù phép mai thì bùa dấu,
Nào oan gia nghiệp báo tiền duyên.
Cho
người hao của tốn tiền,
Tan
nhà nát cửa đảo điên trăm bề.
Có
những kẻ dèm chê chỉ trích,
Rằng:
”mấy người đạo đức ngu khờ”,
Ở
đời sao chẳng ganh đua,
Khôn
ăn, dại thiệt – được thua tự người.
Chẳng
có đất, có Trời chi cả,
Toàn
những lời dối trá gạt lừa,
Làm
người siểm nịnh ganh đua,
Khó
bỏ thân thích giàu vơ họ hàng.
Lại
có kẻ do mang chức tước,
Ăn
hối lộ: chẳng biết ngượng ngùng.
Bạc
tiền kho đụn chất chồng,
Mặc
người đói rách, khốn cùng chẳng thương.
Lại
lắm kẻ trong lòng độc ác,
Nhưng
mặt ngoài bồ tát từ bi.
Khiến
người trong sáng vô tư
Thiệt
thân bởi đã bị lừa nhiều khi.
Lắm kẻ lại cậy uy, cậy thế,
Ức hiếp người chân thật hiền lương.
Góa bụa cũng chẳng xót thương
Cô
nhi không đoái yếu hèn làm ngơ.
Ngọn
bút nào viết ra cho hết:
Loài
hại người: rắn, rết, sâu, trùng.
Ngày
đêm hại nước hại dân
Đảo
điên xã hội bất an mọi nhà.
Màng
vô hình che ngăn khuất lấp,
Tấm
lòng châu bùn đất gợn đen,
Mịt
mù tăm tối như đêm,
Xét
đời mạt pháp càng thêm ngán lòng.
Con
sóng mê dập dồn xô tới,
Biết
bao người sa ngã đắm chìm.
Nếu
không tỉnh giác mà nhìn,
Làm
sao tránh được muôn nghìn bão giông.
Nước
bể khổ mênh mông tràn khắp,
Làm
sao để giải thoát được nào?
Lửa
phiền nung nấu, rang thiêu,
Sém
da cháy thịt: trăm điều đau thương.
Tạo
hóa thấy xót xa xiết kể,
Giống
Tiên Rồng sa ngã lạc đường.
Phóng
ra muôn ánh hào quang,
Sáng
rọi tất cả nhân gian xa gần.
Khai
Tu Đức nhất chân Diệu Đạo,
Giáng
Quang Minh báo hiệu lễ tăng.
Bao
nhiêu khí độc tiêu tan,
Giải
sầu, giải muộn, giải oan, giải thù.
Giải
tai ách, tiêu trừ tật bệnh,
Để
thế gian tà hết, quang minh.
Soi
lòng sáng tỏ trăng thanh.
Dưới
vầng Nhật – Nguyệt: quang minh tỏ tường.
Thật
linh ứng uy cường hiển hách,
Đạo
Quang Minh: tu Đức nhiệm màu.
Bảo
nhau kẻ trước, người sau,
Mang
tâm thành kính nguyện cầu sám văn.
Dâng
lên đấng anh linh Thánh Tổ,
Cầu
xin Ngài soi tỏ Đức, Tâm.
Nguyện
từ nay dốc một lòng,
Tu
tâm, tích đức không ngừng chăm lo.
Không
phân biệt sang, hèn, giàu, khó,
Trí
hay ngu chẳng có nề hà.
”Đồng
tăng”*, Phật – Mẹ, Trời – Cha,
Anh
em quí mến thuận hòa yêu thương.
Sẽ
chứng ngay Thiên đường Cực lạc:
Khắp
bốn phương nhã nhạc âu ca.
Ở
ngay tại cõi ta bà*
Một
vườn xuân sắc trăm hoa ngạt ngào.
Nào Sen, Quế, Hòe, Đào, Lan, Cúc,
Nào
Bách, Tùng tươi tốt hằng hà,
Vô
biên Phúc đẳng hà sa,
Quang
– Minh, Nhật – Nguyệt tinh hoa tỏ ngời.
Thật
quí báu, đời đời tôn trọng,
Khắp
thế gian Đức rộng chở che.
Đưa người thoát khỏi sông
mê,
Công bình, Nhân ái, Từ
bi vô cùng.
Chí tâm
triều lễ:
Nam mô
An Nam Thánh Tổ Chí Đức Đại Thiên Tôn Ngọc Bệ Hạ (kêu 3 lần, mỗi lần thỉnh một
tiếng chuông).
Chí tâm
sám lễ:
Nam mô
An Nam Thánh Tổ Chí Đức Đại Thiên Tôn Ngọc Bệ Hạ(kêu 3 lần, mỗi lần thỉnh một
tiếng chuông).
Chí tâm
sám lễ:
Nam mô
An Nam Thánh Tổ Chí Đức Đại Thiên Tôn Ngọc Bệ Hạ(kêu 3 lần, mỗi lần thỉnh một
tiếng chuông).
QUANG MINH TU ĐỨC KINH VĂN
NAM THIÊN BẤT TỬ TẢN VIÊN
(Phần II)
Thời
mạt pháp vào kỳ kết thúc,
Phật,
Thánh, Tiên giáng xuống Việt Nam.
Bạt
đi ác tính bạo tàn,
Tà
quỉ qui hàng, phục thiện chúng ma.
Mở
Thánh Đức, rộng ra bốn bể,
Ánh
Từ quang trải khắp muôn phương.
Cha
hiền, con hiếu nhà hưng,
Kỷ cương dân thuận, nước cường tiến lên.
Chí tâm triều lễ:
Nam mô An Nam Thánh Tổ Chí Đức
Đại Thiên Tôn Ngọc Bệ Hạ(kêu 3 lần, mỗi lần thỉnh một tiếng chuông).
Nghi
thức lễ:
Thắp
5 nén hương rồi quì đọc bài nguyện này:
Uy
linh lẫm liệt khắp năm châu,
Hiển
ứng nhiệm màu vang bốn bể
Đức
từ bi cứu dân độ thế,
Phép
thần thông cải tử hoàn sinh,
Đại
bi nguyện tối Thánh tối linh,
Bất
di dịch, bất sinh bất diệt,
Soi:
thiện – ác, chính – tà rõ rệt,
Một
cán cân chính trực vô tư,
Núi
Tản Viên: năm sắc mây che,
Nước
trong nguồn tuôn ra không ngớt,
Đức
Thánh Tổ An Nam Quốc Chúa,
Thương
muôn loài cõi thế tối tăm,
Khai
Quang Minh tu Đức đạo Tâm,
Cứu
vớt kẻ trầm luân đắm đuối,
Trong
vô minh không lối thoát ra,
Để
từ nay trong cõi ta bà
Quang
Minh Đức: tà ma tiêu biến.
Chỉ
còn lại người người đức sáng,
Mở
Long Hoa khai hội hoàn cầu
Chúng
sinh trên khắp năm châu,
An
lành đón nhận, bên nhau Thái Bình.
****
Nếu
lập đàn qui Thánh Đức thì đọc:
Hôm
nay ngày...
Chúng
con nay: tay chắp chân quì,
Xin
bái yết tâu trình Thánh Tổ,
Nguyện
Đạo Tâm mỗi ngày sáng tỏ,
Bốn
phương trời qui y qui y,
Nguyện
được khi trí tuệ quang huy,
Tròn
đạo quả Liên Trì dự hội,
Lũ
chúng con: đức nhuần ơn gội,
Nguyện
cháu con, chồng vợ vuông tròn,
Nguyện
họ hàng thân thích xa gần,
Nhà
nhà được của bền người thịnh.
Ai
ai cũng tu tâm tu tính,
Ai
ai cũng chí kính, chí thành
Ai
ai cũng nhân đức, hiền lành,
Ai
ai cũng trung trinh tiết nghĩa,
Tựa
vừng hồng non Đông vừa hé,
Ánh
hào quang nhập chiếu muôn phương,
Tựa
đầu non: cây bách, cây tùng,
Xanh
tươi, đẹp vui mừng reo múa,
Chúng
con nguyện: Quốc cường Dân phú,
Khắp
bốn phương mưa gió thuận hòa,
Chẳng
đao binh thủy, hỏa can qua,
Chẳng
bệnh tật thiên tai địa kiếp,
Lũ
chúng con dập đầu hãi khiếp,
Đội
mông ân đại Đức Từ Bi,
Thương
chúng con u ám mê si
Đệ
sớ tâu Đạo Trì Vô Cực
Sách
có chữ: ”Tất cầu tất ứng”,
Lại
có câu: ”Cảm hữu tất thông”
Cho
chúng con nguyện được tòng tâm
Đức
Thánh Tổ ân thâm hài hả.
Chí tâm
triều lễ:
Nam mô
An Nam Thánh Tổ Chí Đức Đại Thiên Tôn Ngọc Bệ Hạ(kêu 3 lần, mỗi lần thỉnh một
tiếng chuông).
*****
QUANG MINH TU ĐỨC KINH VĂN
NAM THIÊN BẤT TỬ TẢN VIÊN THÁNH
TỔ
(Phần III)
Cầm cân tạo hóa rõ ngay
gian,
Bút ngọc châu phê quyển
sổ vàng,
Khiếp quỉ kinh thần oai
lẫm liệt,
Oai phong bậc nhất tiếng
đồn vang.
Chí tâm triều
lễ:
Vâng chiếu Như Lai, sắc
ngọc vàng
Khai ra tu đức đạo Minh
Quang,
Thuyền từ dong tới nơi bể
khổ,
Một mái chèo bơi cập bến
An.
Chí tâm triều
lễ:
Nam mô An
Nam Thánh Tổ Chí Đức Đại Thiên Tôn Ngọc Bệ Hạ(kêu 3 lần, mỗi lần thỉnh một tiếng
chuông).
Từ nay Thánh Tổ Nam Thiên
Sổ sinh, sổ tử chép biên rõ ràng.
Uy linh vang động nhân gian,
Oai phong bậc nhất: Sen đài ngự ngôi.
Để soi xét tỏ cõi đời:
Vì quyền, danh, lợi, hại người gớm ghê.
Cũng từ danh lợi mà ra,
Thân bằng, cốt nhục phải lìa xa nhau.
Quyền, danh, lợi: có gì đâu,
Cớ sao vì nó hại nhau hả người?
Quyền dù có lớn ai ơi,
Danh kia có nổi, lợi rồi thì sao?
Đời người, nếu được ước ao,
Thì hãy mong ước khi nào ra đi:
Không ốm không đau đớn gì,
Biết được ”giờ ấy” ra đi nhẹ nhàng.
Đầu thai vào cõi Niết bàn,
Đã xong một kiếp nhân hoàn thiện thân.
Vãn du trên khắp cõi trần,
Thuyền Từ vớt kẻ trầm luân lạc loài.
Khâm tuân chiếu chỉ Như Lai,
Ba tòa Thượng đế cung Trời chí tôn,
Khai ra Tu Đức Quang Minh,
Đạo Tâm linh ứng mọi miền trần gian.
Móc mưa rầy tưới xa gần,
Cây khô nảy lộc, hoa xuân nõn nà.
Bốn phương trai gái trẻ già,
Qui y tu Đức: hằng hà âm công.
Tu thân, tu tính, tu tâm,
Làm duyên, làm phúc, làm nhân, làm lành.
Châu phê bút ngọc Đế Đình:
Được hưởng
phú, quí, khang, ninh, thọ, trường.
Con hiền cháu thảo nối dòng,
Cây cho quả ngọt, hoa vàng tốt tươi.
Hương thơm tỏa khắp cõi đời,
Vầng trăng vằng vặc giữa trời đêm thu.
Trong veo suối tịnh, sông Từ,
Non Nhân, nước Trí ngao du tháng ngày.
Thực là Rồng gặp được mây,
Cốt Phàm chắp cánh Tiên bay nhẹ nhàng.
Thiên môn chói lọi bảng vàng,
Tây phương chín phẩm Sen Vàng hiện ra.
Hướng chúng sinh cõi Ta bà,
Thực thi Thánh đức Long hoa vận này.
Chí tâm
triều lễ:
Nam mô
An Nam Thánh Tổ Chí Đức Đại Thiên Tôn Ngọc Bệ Hạ(kêu 3 lần, mỗi lần thỉnh một
tiếng chuông).
Chí tâm
triều lễ:
Nam mô An Nam Thánh Tổ Chí Đức Đại Thiên Tôn
Ngọc Bệ Hạ(kêu 3 lần, mỗi lần thỉnh một tiếng chuông).
Chí tâm
triều lễ:
Nam mô
An Nam Thánh Tổ Chí Đức Đại Thiên Tôn Ngọc Bệ Hạ(kêu 3 lần, mỗi lần thỉnh một
tiếng chuông).
BÀI KỆ RUNG CHUÔNG
Các
Chùa, Đền, Đinh, Miếu, Điện tư gia nên đọc bài kệ rung chuông dưới đây vào mỗi
ngày. Đọc kệ và rung chuông là để thức
giác cho chính bản thân minh, cho gia đình, cho cộng đồng, cho địa phương, Tổ
quốc và toàn nhân loại.
Trong
một ngày có 4 thời: sáng, trưa, chiều, tối; nếu đọc và rung chuông trong cả 4
thời là tốt nhất; nếu không có thời gian thì nên vào buổi sáng (6h00) và buổi tối
(21h00).
Cách
đọc và rung chuông:
Cứ
đọc 4 câu lại đánh một tiếng chuông. Khi niệm Phật thì cứ 10 lần niệm đánh một
tiếng chuông.
Buổi sáng trước khi bắt đầu đọc
bài kệ nói: ”Sáng ngày thức dậy”
Buổi trưa đọc : ”buổi trưa vừa đến”
Buổi chiều đọc : ” Chiều vừa buông xuống”
Buổi tối đọc : ”Đêm khuya thanh vắng”
BÀI KỆ
Nam mô Adiđà phật (3 lần)
(Sáng ngày thức dậy)...
Cầu tới thượng phương,
Mười phương chư Phật
Chứng tâm nhất nhất
Tu Đức Quang minh
Bao nhiêu địa ngục,
Nghe tiếng chuông vang
Bừng tỉnh mộng vàng
Nhận ra cảnh thực
Quang Minh tu đức,
Khắp hòa muôn dân,
Tiếng sáo cung đàn,
Xua tan mây tối,
Khai đường mở lối,
Tổ Quốc Việt nam
Giương cánh buồn Nhân
Quang Minh biến chiếu.
(Rung
một hồi chuông)
Ánh sáng Di đà
Từ nơi Vô cực,
Chiếu rọi muôn nhà
Người đón nhận
Từ quang dẫn đường
Âm dương chung hưởng
Qui chính, bỏ tà
Một phút sạch không
Vô minh
tan biến,
Ra khỏi
biển mê
Thỉnh một
tiếng chuông
Không còn tà ác
Chỉ có từ bi
Đồng qui một đạo:
Chính đức Quang
Minh.
Không theo ma quỉ,
Không lụy tà thần
Không cần cúng lễ
Nhẹ thân, thanh tâm
Thực hành chính
pháp
Biến chiếu Tây Đông,
Rung một hồi chuông
Mây tía rồng vàng
Báo trình điểm báu
Báo cả hoàn cầu
Phật giáng việt Nam
Kẻ mờ được tỏ,
Vua sáng tôi hiền
Thơm danh nức tiếng
Vọng tới mai sau
Thánh Đức ngự trị
Thế giới an lành.
(Rung
một hồi chuông)
Nam mô Adiđà phật (3 lần)